
Trong cuốn tự truyện của mình Sir Alex kể về những bất đồng với Roy Kean và những lần anh nổi nóng vô cớ với đồng đội.
Tuần lễ ấy không có trận đấu nào và tôi đã có lịch đi Dubai để thăm trường dạy bóng đá của United. Buổi sáng Gary bước vào phòng làm việc và yêu cầu tôi phải xuống nhìn qua sân tập vì các cầu thủ đều có tâm trạng không tốt.
Tầm ảnh hưởng của Roy lên toàn đội quá lớn và nó đang tạo ra những tác động tiêu cực. Tôi xuống sân, gọi Roy Keane ra một góc.

Tôi đã biết hết mọi chuyện. Cậu làm cái gì trên truyền hình vậy hả? Chỉ trích đồng đội của mình? Làm thủ quân như thế mà không thấy hổ thẹn sao?”.
Rồi Roy thách thức tôi mang đoạn video ấy vào phòng thay quần áo bật lên và cho các cầu thủ tự quyết định. Tôi chấp nhận.

David Gill khi ấy cũng đang trong tòa nhà, nhưng anh ta không muốn góp mặt trong màn thanh lý môn hộ này nên từ chối lời mời của tôi. Nhưng Carlos Queiroz và toàn bộ Ban huấn luyện thì đều đến.
Khi đoạn băng kết thúc, Roy hỏi mọi người có ý kiến gì không
Edwin van der Sar nói có. Anh ấy bảo Roy đã vượt qua giới hạn khi mang đồng đội ra chỉ trích. Roy độp lại Edwin ngay tức thì: “Mày nghĩ mày là ai thế? Mày chỉ là lính đánh thuê! Mày biết gì về Manchester United hả?”

Van Nistelrooy ra mặt bảo vệ Van der Sar, Roy lập tức chĩa mũi dùi sang tiền đạo người Hà Lan. Rồi sau đó anh ta chỉ trích Carlos. Cuối cùng là… tôi. Tình hình quá căng, các cầu thủ lục đục bước ra khỏi phòng. Scholes, Van Nistelrooy, Fortune…
Trên cơ thể Roy Keane, độc địa nhất chính là cái lưỡi. Anh ta có thể làm cho người tự tin nhất cũng phải tự hoài nghi bản thân mình. Bây giờ anh ta còn dám dùng cái lưỡi ấy để tuôn ra những lời khó nghe nhắm vào chính tôi.

Khi Roy bước ra khỏi phòng, tôi thật sự giận dữ. Carlos bảo bao nhiêu năm làm việc cùng, chưa bao giờ anh ta thấy tôi thịnh nộ như thế. “Nó phải biến thôi, Carlos,” tôi nói. “100% là phải như vậy”
Tôi bốc máy gọi cho David Gill: “Chúng ta buộc phải tống Roy ra khỏi đội”. Gill đồng ý: “Nhưng tôi phải nói chuyện với nhà Glazers đã.”

Chúng tôi cũng thống nhất ý kiến: United sẽ trả toàn bộ tiền bồi thường hợp đồng cho Roy và để anh ấy ra đi hiên ngang, sẽ không một ai dám nói chúng tôi đã “vắt chanh bỏ vỏ” với anh ấy.
Sau khi hay tin mình buộc phải rời United, Roy Keane đã nổi giận và tiếp tục lên báo phát biểu. Nhưng tôi không muốn dây dưa vào thêm bất kỳ một cuộc cãi vã nào nữa.

Tôi thông báo quyết định này cho các cầu thủ. Trên mặt tất cả đều lộ vẻ sững sờ. Tôi luôn cảm thấy phục mình ở khoản phản ứng nhanh. Tôi luôn có những quyết định tức thời và dứt khoát trước những tình huống cấp bách.
Chính tôi chứ không ai khác buộc phải dàn xếp cơn khủng hoảng. Nếu chậm trễ, sức mạnh của Roy trong phòng thay quần áo sẽ tiếp tục được khẳng định. Rồi anh ấy sẽ nghĩ điều mình làm là đúng và thuyết phục cho các cầu thủ tin như vậy.

Tôi dứt khoát không để điều ấy xảy ra. Cũng giống như trường hợp của David Beckham trước đó, giây phút mà một cầu thủ dám nghĩ mình lớn hơn CLB thì đó cũng là lúc anh ta phải ra đi.
Sau này, Roy tiếp tục dành những lời cay nghiệt cho United sau khi đã giải nghệ, trở thành BLV truyền hình và HLV. Anh ấy không thể chấp nhận là mình đã thua một cách chóng vánh trong cuộc chiến quyền lực. Anh ấy không biết một điều tôi không bao giờ cho phép mình đánh mất sự kiểm soát. Sự kiểm soát là cứu tinh duy nhất của tôi.
||||||||||||
“Nhắc tới Roy Keane là tôi sợ đá𝖎 ra quần”
Roy Keane với phong cách thi đấu quyết liệt cùng tính tình nóng nảy khiến các đối thủ và kể cả đồng đội đều sợ hãi khi tiếp xúc với anh.
Roy Keane nổi tiếng là một trong những tiền vệ được kính trọng nhất … và đáng sợ nhất trong thế hệ của anh ấy. Roy sẽ đập luôn những người trong phòng thay đồ khi anh ta cảm thấy không vừa lòng một thứ gì đấy. Gerard Pique là một trong những người đã phải nhận được phản ứng như vậy.

“Một trong những trận đấu đầu tiên của tôi ở Old Trafford, chúng tôi đã ở trong phòng thay đồ để chuẩn bị sẵn sàng, và tôi đã lo lắng như chết đi sống lại”, Gerard Pique nói với The Players ‘Tribune.
“Hãy tưởng tượng đi – tôi 18 tuổi, và đang ngồi trong phòng thay đồ, xỏ tất bên cạnh Ruud van Nistelrooy, Ryan Giggs và Rio Ferdinand. Áp lực khiến tôi muốn tàng hình. Tôi đã nghĩ, ‘Cứ làm công việc của mình và và mọi thứ sẽ ổn ‘. Lúc đó tôi đang ngồi ngay bên cạnh Roy Keane.

“Phòng thay đồ nhỏ đến nỗi chân chúng tôi gần như chạm vào nhau. Không có chỗ trống nào cả. Nó yên tĩnh đến chết người.
“Đột nhiên, một tiếng rung động nhỏ vang lên phá vỡ sự im lặng và căng thẳng chết người đó. Và Roy đang nhìn quanh phòng.

“Tôi nhận ra tiếng động đó phát ra từ chỗ tôi. Đó là điện thoại di động của tôi. Tôi để nó ở chế độ rung nhét trong túi quần áo treo ngay sau đầu Roy. Roy không thể tìm thấy tiếng ồn phát ra từ đâu. Bấy giờ anh ấy đang nhìn quanh phòng như một kẻ điên.”
“Anh ấy hét lên với mọi người ‘Điện thoại của thằng * nào vậy!’. Mọi người im lặng. Anh ấy hỏi lại. Mọi người vẫn im lặng. Anh ấy hỏi lần thứ ba. ‘Của ai. Đ***’. Cuối cùng, tôi đã lên tiếng, như một cậu bé. Rất nhẹ nhàng, tôi nói, ‘Tôi rất xin lỗi. Nó là của tôi’. Sau đó tôi ăn ngay bạt tai vào mặt và cảm thấy choáng váng.

“Lúc đó Roy như người mất trí rồi! Anh ta phát điên trước mặt mọi người! Thật không thể tin được. Tôi gần như chết đi sống lại. Nhưng đó là một bài học tốt.” Gerard Pique nhớ lại
Tuy nhiên dù nóng tính như vậy, Roy Keane vẫn luôn dành lời khen ngợi cho Pique trong tự truyện của mình, “Gerard Pique là một chàng trai tốt và một cầu thủ giỏi”